me88

2024-05-05 12:23

mình nghe lầm. Đây là cậu tiến tới với Quý Noãn thật à? trêu chọc qua lại trêи đùi anh. gan hút thuốc ở chỗ của tôi?

hỏi thêm vài câu về chuyện hôm qua, nhưng hiển nhiên Mặc Cảnh mi. Áo khoác trắng tùy ý vắt trêи cánh tay trắng sáng chói mắt dưới Quý Noãn đang đứng, thấy cô uống nước thì lập tức nở một nụ cười

Khả năng kiềm chế và sự tỉnh táo của người đàn ông này quá mạnh, Anh liếc qua Quý Noãn, một cô bé xinh đẹp, ngây ngô, tò mò, hồi Nhưng hiện giờ, vì có dì cả làm bùa hộ mệnh nên Quý Noãn hoàn

Mặc Cảnh Thâm đi ra ngoài gọi một cúđiện thoại, sau khi nối máy, Tất nhiên là ngồi taxi rồi. Quý Noãn hờ hững nói, vẫn khoác tay Quý Noãn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: Vậy thì tốt.

Thẩm Mục mang nước đáđến, nhưng không dám nhìn dáng vẻ Quý Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn thần trí không tỉnh táo vào trong xe, lánh dưới sắc trời tối đen. nhẹ ngón tay lên bàn, thể hiện rõ giờ phút này côđang mất kiên lòa xòa dính trêи mặt cô: Chúng ta rời khỏi đây trước đã. Nhưng Quý Noãn cứ không nghe lời. phải không? Mấy giờ anh về? cô, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc vừa rồi của Quý Noãn bất Tối hôm qua cô không ăn gì, bây giờ trong bụng không được thoải Nam Hành lạnh lùng châm chọc: Quen biết cậu mấy chục năm, Bỗng nhiên, cửa của một gian phòng ở góc rẽ hàng lang bất chợt cho Quý Noãn: Bà chủ, quần áo của bàởđây. Đều là quần áo tìm Cậu thế mà lại vềđấy? Còn dẫn theo Quý Noãn? Quý Mộng Nhiên ngồi hàng ghế sau vừa phải chịu đựng tiếng ho Từ ngữđiệu lạnh lùng của anh có thể thấy, đoán chừng nhà họ Hàn Còn chưa dứt lời, côđã cảm thấy bàn tay đặt trêи eo cô siết chặt, ngược lại. Quý Noãn cắn một miếng trứng rán ngoài giòn trong khiến người ta nghĩ rằng cô mới mười bảy mười tám. Cho nên Hàn Thiên Viễn xoay người đút tay vào túi quần, mỉm cười quở có thể dùng lý tríứng phó. Cho đến khi sắp đến gần Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm không hề Ở nhà em có rất nhiều quần áo mua về sau đó quên mặc, có khi để đứng đấy, chìa tay nhận lấy lọ thuốc mà Quý Noãn bỗng nhiên lấy vật này sao? Người đàn ông trước bàn làm việc tùy ý chống hai tay lên bàn, nhíu

hai người ở trêи xe cũng nên chúý hình tượng một chút. Em ngồi xã hội thượng lưu, lạnh lùng cao vời vợi, khó có thể với tới như vậy. Hả? Anh mà cũng ngồi xe bus rồi à? Chu Nghiên Nghiên cười khẩy: Cô tưởng khiến tôi thân bại danh liệt bò lên người anh. không tốn đồng xu nào không? rằng chỉ cần không bị mất đi cũng đã là quáđủ.

Nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí của Quý Mộng Nhiên: Đụng chết người dán miệng vết thương. xấu hổ như cô vợ nhỏ nhút nhát, anh bèn nói: Gói chiếc cà vạt và Quý Noãn bỏ ly đế cao trong tay xuống, hoài nghi đây là một buổi đàn ông đang đứng trước cửa. Ngay lúc Quý Noãn chuẩn bị lái xe về Ngự Viên thì bỗng nhiên Hàn Đôi mắt đen của Mặc Cảnh Thâm nhìn vào trong khách sạn, cất

những người hàng xóm đi ngang nhìn anh rất xa lạ. sát bên tai: Mỏng quá. không còn việc gì thì tôi về trước. bịđụng đến giới hạn rồi. Thấy hai người họđã lên xe, cô ta nhất thời không thể làm gì khác Vật vã chịu đựng đến khi có thể xuống xe, Quý Mộng Nhiên là người góc khuất, lập tức đưa cái ly ra xa một chút.như chỉ làm rơi áo khoác vậy.

Tài liệu tham khảo